Mãn Đường Hoa Thải

Chương 82 : Quân bài

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 22:24 27-05-2024

Bùi Khoan năm nay đã 66 tuổi, rất có uy vọng ở vùng Hà Đông, đã từng đảm nhiệm Phạm Dương Tiết độ sứ. Vào năm Thiên Bảo thứ ba, Thánh nhân dùng An Lộc Sơn tiếp quản Phạm Dương, Bùi Khoan ban đầu nghĩ đây là sắp triệu hắn hồi triều bái tướng. Biên soái nhập tướng vốn là thông lệ của Đại Đường. Gia thế, danh vọng, công tích, và kinh nghiệm của Bùi Khoan đều đủ, nhưng không ngờ Lý Lâm Phủ độc quyền tướng vị hơn mười năm, sống chết không buông. Khi hắn hồi kinh, chỉ được bổ nhiệm làm Hộ bộ Thượng thư kiêm Ngự sử Đại phu. Sau đó, vì bị Vi Kiên án liên luỵ, ngay cả chức Hộ bộ Thượng thư cũng mất đi. Điều này tất nhiên khiến hắn trở thành chính địch của Lý Lâm Phủ, trong lòng có xu hướng ủng hộ Đông Cung. Hôm nay gặp Tiết Bạch, bởi có người nói với hắn rằng “Tiết Bạch công khai nhận thân trước mặt Thánh nhân, ắt có cao nhân chỉ điểm, mong Bùi công tìm hiểu đôi chút”, đúng lúc Tiết Bạch gửi bái thiếp, hắn liền thử gặp một lần. Chờ thiếu niên này bước vào công đường, Bùi Khoan quan sát từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu. “Tiết Bạch bái kiến Bùi công, kính thỉnh xuân an.” “Trong Nguyên Tiêu yến, bài từ ‘chắp vá’ của ngươi rất có ý tứ.” Bùi Khoan làm người thẳng thắn, mở miệng hỏi ngay: “Sư thừa nào vậy?” Tiết Bạch đáp: “Gia sư xuất thân từ Lang Gia Nhan thị, đỗ tiến sĩ năm Khai Nguyên thứ 22, quan nhậm Trường An huyện úy.” “Ngươi là đệ tử của Thanh Thần?” Bùi Khoan không khỏi nghi hoặc, “Thi từ của ngươi cũng do Thanh Thần dạy sao?” “Không phải, năm ngoái ta bị thương mất trí nhớ, gần đây mới bái vào môn hạ của lão sư.” Hỏi tới hỏi lui đều là những câu vô nghĩa, Bùi Khoan sửa sang lại râu ria, cố gắng kiềm chế nỗi lòng thiếu kiên nhẫn. Một quyển trục đã được đưa đến trước mặt hắn. “Học sinh định dự Xuân thí năm tới, đây là hành quyển, xin Bùi công xem qua.” Bùi Khoan mắt đã mờ, nhíu mắt nhìn gần rồi lại đẩy ra xa một chút, trước tiên lẩm bẩm một câu: “Đệ tử của Thanh Thần mà chữ viết ra thế này sao?” Ở đầu quyển là một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt, còn sai cả niêm luật. “Thiên sơn vạn nhận cánh vô thê, đản sử đăng lâm hồi thủ đê. Huy tụ phất khai thân thượng tuyết, ngô sinh khởi thụ cổ nhân khi.” Bùi Khoan đọc đi đọc lại hai lần, thở dài: “Chữ ‘khi’ dùng sai vần, ý thơ cũng rời rạc, nếu muốn người khác hiểu được, ngươi nên dùng thêm điển cố. Tổng kết lại, hạ đẳng.” Tiết Bạch được khai sáng, liền đáp: “Học sinh nhớ kỹ, đa tạ Bùi công dạy bảo.” “Còn nữa, khi nộp hành quyển, ngươi nên đặt thơ ngũ ngôn ở đầu. Phải biết dùng càng ít mực, viết ra ý cảnh càng cao, mới là thượng đẳng.” “Nghe lời Bùi công nói, còn hơn đọc sách mười năm.” Tiết Bạch ứng khẩu trả lời, trên mặt vẫn giữ vẻ từ tốn thanh nhã, không có chút nào tỏ ra nịnh hót. “Học sinh cũng có một bài ngũ ngôn, ở phần sau.” Bùi Khoan cố nhẫn nại, tiếp tục xem phần sau. Đột nhiên, vừa nhấc mí mắt, cả người đã đứng dậy. Chỉ vì bài thơ trong hành quyển kia khiến hắn vô cùng xúc động. “Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh. Viễn phương xâm cổ đạo, tình thúy tiếp hoang thành. Hựu tống vương tôn khứ, thê thê mãn biệt tình.” Những trung thần nghĩa sĩ trên thế gian này chẳng khác nào những đám cỏ dại trên thảo nguyên, một đời lại một đời, dù cho có những gian thần như Lý Lâm Phủ bức hại người tài, cuối cùng vẫn sẽ có người đứng lên. Một bài ngũ ngôn ngắn gọn, nhưng ý cảnh thật hùng vĩ! Bùi Khoan cảm giác thơ này chạm đúng nỗi lòng, đến mức hận không thể dán ngay lên đầu Lý Lâm Phủ, kẻ đã phá hủy con đường làm Tể tướng của mình. Hắn bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống, vuốt râu trầm ngâm: “Hai bài thơ của ngươi, bài trước rất tệ, không thấy bóng dáng của điển cố hay phép ẩn dụ, chỉ khô khan bộc lộ chí hướng, vừa nhàm chán vừa thô thiển. Nhưng bài《 Cổ Thảo Nguyên Tống Biệt 》này thì rất hay, phi thường hay. Từng chữ tả cảnh, tả nỗi ly biệt, tả trọn cả Đại Đường thời Thiên Bảo… Thật là ngươi viết?” “Ta cũng không biết. Bùi công có thể không tin, nhưng sau khi mất trí nhớ, đôi khi những câu thơ này tự nhiên xuất hiện trong đầu ta.” Tiết Bạch đáp: “Nhưng nếu muốn ta ngồi nghiêm túc làm thơ, thì ta lại không viết ra được.” Bùi Khoan hoàn toàn không tin. Hắn đã vô cùng chắc chắn rằng phía sau Tiết Bạch tất có danh gia. Chỉ là tiểu tử khó chơi, mọi lời đều kín kẽ, không hé lộ chút nào. Bùi Khoan lại đọc bài thơ ngũ ngôn lần nữa, cân nhắc phong cách của nó, thử dò hỏi: “Tiết Bạch, ngươi có quen biết với Thái tử Thiếu bảo Lý Thích Chi không?” “Chưa từng có vinh hạnh đó.” Tiết Bạch bình thản đáp, nhưng trong lòng lại dần hình dung rõ hơn về mối quan hệ mà người khác gán ghép cho mình… ~~ Cát Ôn tiếp tục đứng trong viện một lúc lâu, nhưng mãi vẫn không thấy Tiết Bạch đi ra, đành quay người rời đi, rồi đến tìm Bùi Miện. “Bùi Khoan không chịu gặp ta, nhưng lại gặp Tiết Bạch, là vì sao?” “Thật vậy?” Cát Ôn nhíu mày, nghĩ mãi cũng không rõ, liền nói: “Ta muốn xin Vương trung thừa cho phép bắt giữ Đỗ gia, dưới ba nhát roi, những gì Hữu tướng muốn biết, ta đều có thể thẩm ra!” Bùi Miện đang chỉnh lý công văn, chỉ quay nửa bên má về phía hắn, nói: “Thị ngự sử Lư Huyễn vừa bị giáng chức, ngươi có biết vì sao không? Là vì dám nói lung tung trước mặt Thánh nhân, đụng đến người mà quý phi vừa nâng đỡ.” “Ta chỉ bắt Đỗ gia…” “Đỗ gia cũng đang quản lý sản nghiệp cho Quắc Quốc phu nhân. Nếu ngươi muốn động đến họ, được thôi, nhưng đừng mơ tưởng Vương công thay ngươi gánh hậu quả!” Cát Ôn gấp gáp, nói: “Ta chỉ tận lực làm việc, chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.” “Tóm lại, Vương công sẽ không ra mặt, ngươi tự nghĩ cách khác đi.” “Nếu vậy, ta sẽ tung tin đồn trước, chờ đến khi cả Trường An đều biết Tiết Bạch uế loạn Đông Cung, thì vì thể diện của Đông Cung, dù là Ngự sử Đại phu như Bùi Khoan không muốn ra mặt cũng phải ra mặt.” Bùi Miện liếc mắt nhìn, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, cũng đừng để người khác biết là ngươi làm.” Cát Ôn đảo mắt một vòng, nhướng mày cười nói: “Có thể để vị phụ nhân trắng nõn kia lo liệu không? Nàng đã quen việc chốn chợ búa, lại không sợ Dương gia tỷ muội.” “Tùy ngươi.” Bùi Miện nhìn Cát Ôn vội vã rời đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. …. Đợi thêm một lúc, Tiết Bạch từ công đường của Ngự sử Đại phu bước ra, như thể vô tình đi ngang qua chỗ công phòng này. Bùi Miện đúng lúc cũng có công văn cần gửi đi, liền va phải Tiết Bạch trên hành lang. “Cát Ôn đã đến sòng bạc ngầm tìm người tung tin đồn rồi.” “Ta sẽ xử lý.” Cả hai không nói thêm lời nào, lập tức tách ra, mỗi người đi một ngả. ~~ Đạo Chính Phường. Cát Ôn đến Thanh Lương Trai, ngồi chờ trong một gian nhã thất khá lâu, mới thấy Đạt Hề Doanh Doanh bước vào. "Ngươi đi đâu mà để ta đợi lâu như vậy?" Cát Ôn mở miệng với giọng điệu khá kiêu ngạo. Đôi mắt hắn lướt qua bộ ngực vừa trắng vừa đầy đặn của nàng, cổ họng không kìm được mà chuyển động vài lần, ánh nhìn bắt đầu thay đổi. Đạt Hề Doanh Doanh chẳng hề để tâm, như thể trên đường đi vô tình bị một con chó nhìn chằm chằm, khoan thai cười nói: “Thần Kê Đồng và Vương Đại Lang vừa đến, không biết nô gia nên tiếp đón bọn họ trước hay Cát pháp tào trước đây?” Cát Ôn giật mình tỉnh táo hơn, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi vào thẳng chính sự: “Ta có việc muốn nhờ ngươi làm, ngươi giao thiệp rộng với các quyền quý, lại có đám tay chân vô lại đông đảo, hãy tung tin ra ngoài rằng Đỗ Cấm khi còn là Lương đệ của Thái tử đã thường xuyên về nhà mẹ đẻ cùng Tiết Bạch thông dâm…” “Không.” “Gì cơ?” Đạt Hề Doanh Doanh mỉm cười, đáp: “Phong Vị Lâu chuẩn bị mở chi nhánh, nô gia dự định lấy Thanh Lương Trai ra làm cơ sở, lại bỏ thêm một khoản tiền lớn để thử hợp tác với bọn họ. Lúc này làm sao có thể vẽ vời thêm chuyện chứ?” “Ngươi…!” “Nô gia đã bẩm báo với Hữu tướng, Hữu tướng còn khen nô gia vì đã nhanh chóng tiếp cận được bọn họ kìa.” Cát Ôn nghe vậy trợn mắt hốc mồm, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, khó chịu nói: “Ta định bắt Đỗ gia về thẩm vấn, ngươi tiếp cận bọn họ có ích gì?!” “Thẩm vấn? Ngươi cứ thẩm của ngươi, liên quan quái gì đến ta?” Đạt Hề Doanh Doanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lười nhác cùng Cát Ôn cười nói, vung tay ra hiệu: “Ngươi đã không có manh mối, cũng không phải đến đánh bạc, mời về đi.” Cát Ôn tức điên vô cùng, lúc này mới nhận ra bản thân chẳng làm gì được nữ nhân này. …. Rời Thanh Lương Trai, hắn dắt ngựa đi đến ngã tư của Đạo Chính phường, bất ngờ từ phía trước có một con ngựa hoảng loạn lao tới. “Hu!” “A Lang!” Con ngựa va vào vai Cát Ôn, khiến hắn ngã nhào xuống đất, bọn tùy tùng phía sau phản ứng không kịp, hỗn loạn tứ tung. Lúc này, thiếu niên trên lưng ngựa đã ghìm chặt cương, xoay người nhảy xuống, bước tới gần nói: “Thành thật xin lỗi, ngựa bị hoảng, ngươi có bị thương không?” “Là ngươi?” Cát Ôn đang định đứng lên, vừa ngẩng đầu liền chạm mặt Tiết Bạch đang cúi xuống đỡ hắn, hơn nữa còn ghé sát tai hắn thì thầm một câu. “Nhi tử ngươi là do ta giết, sớm muộn gì ta cũng giết cả ngươi…” “Tiết Bạch!” Cát Ôn giận tím mặt, chỉ tay vào Tiết Bạch quát lớn: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải chôn cùng nhi tử ta! Ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!” Tiết Bạch lùi lại vài bước, hai hộ vệ mà Dương Ngọc Dao phái theo bảo vệ hắn đã chạy tới, một người tên Hà Mậu, người còn lại tên Trác Quảng. Khi nãy ba người họ từ hoàng thành phi ngựa đến đây, không ngờ ngựa của Tiết Bạch bị hoảng, may mà không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. “Chẳng qua chỉ là ngựa bị hoảng sợ, không đến mức…” “Cút! Tiện nô cũng xứng nói chuyện với ta sao?!” Hà Mậu còn chưa nói hết câu, Cát Ôn đã giận dữ quát lên, hai người đành hộ Tiết Bạch lùi thêm mấy bước. Lúc này, xung quanh đã có không ít người qua đường tụ tập, khiến Vũ hậu phải đến can ngăn, chia tách hai bên đang xung đột, một màn kịch nhỏ như vậy liền kết thúc. ~~ "Không sao." Tiết Bạch phất tay ra hiệu cho hai hộ vệ, nói: "Theo ta đến sòng bạc lần trước một chuyến nữa." "Lang quân tốt nhất đừng dây dưa với nữ chủ nhân của sòng bạc ngầm đó." Hà Mậu khuyên: "Nếu Quắc Quốc phu nhân hỏi về hành tung của ngài, tiểu nhân buộc phải nói thật." "Không như các ngươi nghĩ đâu." Tiết Bạch mỉm cười, đáp: "Ta chỉ định nhắc nhở nàng không được tiếp tục bôi nhọ danh tiếng của Dao nương, ngoài ra còn muốn nhờ nàng chỉ dạy chế một món quà tặng cho Dao nương." "Vậy thì tốt." Hai hộ vệ vốn không phải người nhiều lời, sau khi có lý do hợp lý, liền theo Tiết Bạch vào Thanh Lương Trai, nhưng vẫn đứng canh dưới lầu, để hắn một mình lên trên. …. Khi Đạt Hề Doanh Doanh thấy Tiết Bạch đến, vẻ mặt có chút bất an, vội vàng nói: "Cát Ôn muốn tung tin đồn..." "Ta biết rồi." Tiết Bạch ngắt lời, đáp: "Ngươi không tiết lộ gì với Ca Nô, rất tốt." Gần đây hắn mới nhận ra một chi tiết thú vị, những quan viên có thế lực thường gọi Lý Lâm Phủ là "Ca Nô", cách xưng hô này đặc biệt hợp với bối cảnh của hắn. Đạt Hề Doanh Doanh dù trước đó dùng tên tuổi của Giả Xương và Vương Chuẩn hù dọa Cát Ôn, nhưng đứng trước Tiết Bạch lại dễ lộ vẻ luống cuống. "Nô gia không dám." "Ngươi là dân thường hay tiện tịch?" "Thân khế của nô gia nằm trên tay Thọ vương." "Là vì tội phản nghịch sao?" "Không phải, nô gia từ nhỏ đã là tù binh." "Trong vài ngày tới, ta sẽ giúp ngươi lập một công trạng, để ngươi có cơ hội được gặp Thánh nhân. Khi đó, nếu Thánh nhân hỏi ngươi muốn được thưởng gì, ngươi hãy xin thân phận tự do." Đạt Hề Doanh Doanh ngẩn người. Thực ra, mấy ngày nay nàng đã cân nhắc đến hậu quả nếu không nghe lời Tiết Bạch. Tuy biết hắn có thế lực lớn phía sau, nàng vẫn chưa rõ thủ đoạn cụ thể mà hắn có thể dùng đối phó nàng. Kết quả là, hắn dường như nhìn thấu những gì nàng đang nghĩ trong lòng vậy..... …. "Nhưng nô gia còn không biết công trạng đó ra sao." "Ngày mai, ngươi đến Phong Vị Lâu, chơi vài ván với Đỗ gia tỷ đệ thì sẽ rõ. À, nhớ mang theo tiền." ~~ Phong Vị Lâu. Đỗ Ngũ Lang đang cùng hai vị tỷ tỷ thảo luận chuyện làm ăn, nhưng phần lớn thời gian chỉ có một mình hắn lẩm bẩm. “Theo ta thấy, mua lại Thanh Lương Trai bên cạnh không phải là mở rộng tổng điếm. Phân điếm đầu tiên nên mở ở huyện Trường An, gần khu Tây Thị... Hoài Viễn Phường thì sao? Nơi này cách Kinh Triệu Phủ chỗ Quang Đức phường và Trường An huyện nha chỗ Trường Thọ phường đều gần, nhưng không biết có trạch viện nào phù hợp không? Giá mà có một địa đồ Trường An thì tốt rồi.” Đỗ Xuân cúi đầu tính toán chi phí. Đỗ Cấm từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, một mình suy tính, lúc này nàng mới trầm ngâm nói: “Quả thực nên có một tấm địa đồ Trường An.” “Nhị tỷ, ngươi có đang nghe ta nói gì không?” “Ngươi nói gì.” “Haizz, ta sắp phải đến Quốc Tử Giám rồi, các ngươi cứ thế này, ta làm sao yên tâm về việc nơi đây…” Đang nói, bỗng nghe tiếng bước chân, Đỗ Ngũ Lang quay đầu nhìn, thấy Tiết Bạch bước vào, lập tức hỏi: “Ngươi nghĩ phân điếm nên mở ở đâu?” Tiết Bạch đã bàn bạc với Đỗ Cấm từ trước, nên trả lời ngay: “Ngã tư Hoài Viễn phường, mua lại hai chỗ, một làm tửu lâu, một làm trà quán.” “Vậy…” “Điều quan trọng là ngươi phải kiểm soát chất lượng món ăn.” Tiết Bạch trấn an Đỗ Ngũ Lang, sau đó nhìn về phía Đỗ Cấm. Đỗ Cấm ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm như nước mùa thu, không cần Tiết Bạch mở miệng hỏi, đã hé miệng cười nói: “Chế xong rồi, theo ta lấy đi.” …. Hai người lên tiểu các, Đỗ Cấm xoay người, vòng tay ôm cổ Tiết Bạch, khẽ nói: “Ta muốn mở tửu lâu ngay ở Trường Thọ phường, như vậy ngày nào cũng được gặp ngươi.” “Hay là muốn đêm nào cũng gặp ta?” Tiết Bạch tiếp lời: “Lần trước ta đã muốn hỏi, sao mỗi lần ngươi đều không lên tiếng?” “Sợ bị người khác nghe thấy.” Thời gian không dài, chỉ có thể tranh thủ chút thân mật nhỏ như vậy, nhưng họ cũng cảm thấy đủ thú vị. ….. Một chiếc hộp gỗ được đặt trên bàn, mở ra bên trong là những quân bài. Đỗ Ngũ Lang cầm một quân lên xem, hơi nghi hoặc nói: “Đây chính là bảo vật mà ngươi muốn dâng? Trông cũng chẳng có gì đặc biệt.” “Ta dạy các ngươi chơi thử nhé?” Tiết Bạch không hứng thú với mấy trò này, nhưng thực sự cũng biết chơi đôi chút, liền bắt đầu hướng dẫn ba tỷ đệ cách xếp bài. Đỗ Cấm rất thông minh, vừa học đã hiểu ngay. Đỗ Ngũ Lang tuy trông có vẻ ngơ ngác, nhưng ngoài chuyện học hành, những thứ khác lại học không chậm chút nào. Ngược lại là Đỗ Xuân có chút lúng túng, Tiết Bạch phải đứng sau lưng nàng, kiên nhẫn chỉ thêm vài lần. “Như thế này mới được coi là ù bài.” Trong lúc chỉ dạy, Đỗ Xuân vui đến mức ngả người ra sau, vô tình đụng vào Tiết Bạch, hắn tưởng rằng với tính cách của Đỗ Cấm, chắc chắn nàng sẽ tỏ ra ghen tuông, nhưng khi liếc qua, Đỗ Cấm lại hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn tránh né một chút. Da thịt tiếp xúc, khiến Tiết Bạch đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc, trong lòng không khỏi nảy sinh một suy đoán... nhưng chính hắn cũng thấy quá mức hoang đường. …. Đến khi bắt đầu chơi, qua hai vòng, người trông có vẻ chưa học được cách chơi như Đỗ Xuân lại âm thầm thắng nhiều nhất. “Giờ thì chơi thật đây.” Đỗ Cấm cũng thắng được không ít, đặt hai xâu tiền lên bàn, cười nói: “Đề nghị mọi người nên thể hiện thành ý một chút.” “A...” Đỗ Ngũ Lang chợt hoảng sợ, kêu lên: “Đây là cờ bạc đấy! Nếu để phụ thân biết được, sẽ đuổi hết chúng ta ra khỏi nhà mất!” …. Trước khi tiếng trống chiều vang lên, cả nhóm đã hoàn toàn học được cách chơi bài. Bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa về nhà, đến Bắc môn của Thăng Bình phường, Tiết Bạch vẫy tay tạm biệt rồi rẽ về hướng Trường Thọ phường. Đỗ Ngũ Lang dừng ngựa, nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Trước đây không nhận ra, lúc hắn còn sống trong nhà mình thật tốt biết bao.” ~~ Đỗ Cấm vốn không muốn cùng Tiết Bạch đến phủ Quắc Quốc phu nhân tặng quân bài. Tuy nhiên nàng hiểu Đỗ gia không thể chỉ dựa vào Tiết Bạch để duy trì chỗ dựa này, nếu muốn khiến người khác không dám tùy tiện động vào Đỗ gia, nàng phải qua lại nhiều hơn với Dương Ngọc Dao. May mắn thay, trước mặt người ngoài, Dương Ngọc Dao không có hành động gì quá đáng, nàng chỉ cầm một quân bài lên, mân mê trong tay, cùng Tiết Bạch cười nói. "Thiếp thân ngốc nghếch lắm, nếu không có ai dạy thì chẳng học được đâu." "Ta sắp vào Quốc Tử Giám rồi, vì thế đã mang Nhị nương đến dạy cho ngươi." Dương Ngọc Dao vẫn cười, gọi Minh Châu lại, rồi cả bốn người vừa dạy vừa chơi. Nàng kỳ thực học rất nhanh, còn tỏ ra thích thú với trò này, không khỏi hỏi: "Ngày trước khi ngươi dưỡng thương trong phủ không hề đụng đến mấy thứ này, vậy sao lại nghĩ ra được món đồ thú vị thế này?" "Ta từng đến cảnh cáo Đạt Hề Doanh Doanh, thấy nàng có rất nhiều loại đổ cụ, nên đã thỉnh giáo nàng một phen…" "Ồ? Ngươi thỉnh giáo thế nào vậy?" Tiết Bạch cảm nhận được Dương Ngọc Dao đang dùng mu bàn chân cọ vào chân hắn. Hắn liền nhẹ nhàng kẹp lấy bàn chân không mang giày thêu kia, bất động thanh sắc đẩy một quân bài ra, điềm nhiên nói: "Ta chỉ phô trương thanh thế dọa nàng một chút. Nếu Thọ vương muốn gây rắc rối cho chúng ta, chi bằng lôi kéo nữ nhân này, thâu tóm toàn bộ đổ nghiệp ở Trường An thành vào tay?" "Dễ thôi, ta sẽ dâng quân bài này lên Thánh nhân, chia cho nàng một chút công lao." Dương Ngọc Dao ở phương diện này rất hào sảng, chẳng bao giờ làm khó nữ tử khác, tỉ như chưa từng tính toán với Đạt Hề Doanh Doanh suốt bao năm qua, hay như thấy Minh Châu gặp nạn liền xuất thủ tương trợ. Trong lúc trò chuyện, nàng thử rút chân ra hai lần nhưng không được, chỉ có thể liếc Tiết Bạch một cái đầy hờn trách. Tiết Bạch vừa thầm tính bài, vừa cố ý đẩy một quân bài cho nàng ăn. “Phỗng.” Đỗ Cấm biểu lộ bình tĩnh, đưa tay lấy quân bài đó từ tay Dương Ngọc Dao. "Thú vị thật." Dương Ngọc Dao khẽ cười, lần này lại khen Đỗ Cấm thú vị. Đến khi Tiết Bạch phải rời đi, Dương Ngọc Dao vẫn giữ Đỗ Cấm lại để chơi thêm vài ván nữa. "Nói ra thì, ngươi và ta đã chung vốn Phong Vị Lâu, sau này cũng nên thân thiết hơn mới phải." ~~ Lúc Tiết Bạch ra ngoài, Hà Mậu và Trác Quảng đang ngồi xổm trong tiền viện, đếm số tiền thưởng vừa được nhận, chợt ngẩng đầu lên thấy hắn, bọn họ lập tức phấn khích đứng dậy. "Tiết lang quân!" "Đi thôi." "Lang quân quả là thần, làm sao ngài biết trong phủ sẽ phát thưởng cho chúng ta? Lại còn nhiều thế này!" "Vận khí tốt mà thôi." Ba người rời Tuyên Dương phường, hướng về Tiết trạch, trên đường Tiết Bạch còn nói, mọi việc vặt đã được giải quyết xong, giờ có thể ở nhà yên tâm ôn bài, chuẩn bị nhập học Quốc Tử Giám. Hà Mậu và Trác Quảng nghe vậy mừng rỡ, thầm nghĩ Tiết trạch tường cao viện sâu, chỉ cần lưu một người lại tiền viện ăn ăn uống uống cũng đủ bảo vệ, hai người có thể thay phiên hồi gia bồi thê nhi. Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã tiến đến Trường Thọ phường, và rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đột nhiên, có một đại hán lao tới, đẩy Tiết Bạch ngã khỏi lưng ngựa, giơ cao con dao găm rồi đâm xuống. Hàn quang lóe lên. "Phập!" Máu tươi phun ra. Vai Tiết Bạch ướt đẫm màu đỏ thẫm, tay tên thích khách nhuốm đầy máu. "Lang quân!" Hai hộ vệ kinh hãi, vội nhảy xuống ngựa, lao vào tấn công thích khách. "Đinh." Dao găm rơi trên đất. Ba người triền đấu, Hà Mậu trúng một quyền vào bụng, đến mức phun mật xanh ra ngoài, Trác Quảng bị thúc cùi chỏ vào lưng, suýt không thể đứng dậy nổi. Lúc này đã có người qua đường chạy đến, Tiết Bạch ôm vai bị thương, loạng choạng đứng lên, vừa chạy về phía đám đông vừa hét lớn: "Cát pháp tào Cát Ôn muốn giết ta!" Thấy không giết được người, tên thích khách liền quay đầu bỏ chạy, đôi chân thoăn thoắt như gió, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng. "Lang quân, ngài không sao chứ? Để ta đi báo quan." "Quay lại." Tiết Bạch che lấy vết thương, lông mày hơi nhíu, nói: "Không cần báo quan, chuyện này quên đi, dừng ở đây." "Quên đi?" Hai hộ vệ lại không chịu đáp ứng, người được Quắc Quốc phu nhân bảo vệ mà cũng dám ám sát, sao có thể dễ dàng quên đi..… ------------- *Quân bài là quân mạt chược. (chơi bài trong tiếng trung thường là chỉ chơi mạt chược) *“Thiên sơn vạn nhận cánh vô thê, đản sử đăng lâm hồi thủ đê. Huy tụ phất khai thân thượng tuyết, ngô sinh khởi thụ cổ nhân khi.” ~ tạm dịch ~ “Thiên Sơn vạn trượng chẳng có thang, chỉ cần lên ngó xuống mọi thứ đều sẽ nhỏ bé. Vung tay phủi tuyết trên vai áo, đời này sao có thể để cổ nhân khinh.” *“Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh. Viễn phương xâm cổ đạo, tình thúy tiếp hoang thành. Hựu tống vương tôn khứ, thê thê mãn biệt tình.” ~ tạm dịch ~ “Cỏ dại mọc đầy đồng, năm này qua năm khác úa tàn rồi tươi xanh. Lửa hoang thiêu không hết, để xuân phong thổi qua lại vươn mình trỗi dậy. Hương thơm ngào ngạt che lấp cả con đường cổ xưa, dưới ánh nắng màu xanh biếc nối liền đến hoang thành. Lại tiễn biệt người bạn cũ, ngay cả những ngọn cỏ cũng tràn đầy cảm xúc chia ly.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang